Chào các bạn đọc giả thân mến. Khoa rất vui mừng được cùng bạn đón chào năm mới. Mong Tết Kỷ Hợi sẽ thật vui cùng gia đình và người thân. Bản thân Khoa cũng rất hạnh phúc khi suốt một năm làm việc và học tập, chúng ta có dịp để cùng ngồi lại với bà con, họ hàng. Cùng họ kể chuyện nhau nghe dẫu vui lúc buồn. Đối với Khoa, cảm giác đó vô cùng tuyệt vời.

Mẹ ơi quê mình ở đâu?
Sinh ra và lớn lên tại Sài Gòn, lúc nhỏ, mỗi lần Tết đến, thấy bạn bè hay sắm sửa hành trang về quê. Khoa thường thắc mắc hỏi mẹ rằng: “Mẹ ơi, quê mình ở đâu vậy mẹ” Lớn lên một chút, mới dần hiểu ra, quê mình ở chính mảnh đất mình đang ở, vùng quê chân chất mộc mạc mang tên Sài Gòn.
Đó là vào ngày 28 Tết, công việc tại Smile tạm khép lại vào cuối ngày 28 Tết trước khi hai anh em dọn xong bước thềm cỏ chuẩn bị cho năm mới. Đó là một ngày thật tuyệt vời, có dịp tiếp xúc và cộng tác với anh Quân, hai anh em có khá nhiều điều thú vị về nhau. Anh tâm sự cho Khoa nghe về cuộc đời của anh, lý do anh tìm đến Smile, thật sự nghe mà trong lòng Khoa dâng lên cảm xúc khó tả.
Bước thềm cỏ vừa làm xong, anh loay hoay chiếc điện thoại nhỏ để tìm vé xe chở anh về quê. Anh nói với Khoa một câu mà câu nói ấy khiến Khoa cảm động vô cùng “Anh tưởng em bán xuyên Tết, anh cũng có nói với ba mẹ rằng Tết này anh không về. Nhưng giờ chót kế hoạch thay đổi, anh báo với ba mẹ, anh thấy ba mẹ anhvui lắm. Cảm ơn em”. Khoa nghe mà cảm động vô cùng luôn. Bạn biết hông, có được người cộng sự như anh Quân, là một điều có thể nói rất may mắn đối với bản thân Khoa nói riêng và Xe Điện Smile nói chung.
Ngày 29 Tết – một ngày nữa…
29 Tết chạy vòng vòng ngoài đường. Xung quanh hai bên rìa đường Hậu Giang nào là mứt, là trái cây, là giày dép quần áo. Tất cả những hoạt động mua bán đều tấp nập hơn thường ngày. Thế mới thấy, Tết cổ truyền có ý nghĩa với mọi người, đặc biệt là người dân Việt mình biết dường nào.
“Ghé mua dưa đi em ơi, dưa 15 ngàn, 15 ngàn một kg nè anh chị em ơi” Đó là tiếng rao của chị bán dưa tại góc ngã tư Minh Phụng và Hậu Giang. Tiếng gọi mời đon đả, thiết tha khiến cho bất cứ ai lướt ngang đều phải đưa mắt ghé nhìn. Một anh chị tấp xe vào, họ trao đổi cười nói dăm ba câu chữ. Chị bán dưa nhanh tay chọn cho hỏi cặp dưa tươi ngon mọng nước, bỏ vào túi nilong và máng lên chiếc Honda. Rồi chị lại tiếp tục tiếng rao ngọt như mía.
Người ta nói, xuân đang đến nghĩa là xuân đang qua. Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già. Đúng là như vậy mà, không khí náo nức, sôi nổi nhất là những ngày trước tết. Bắt đầu từ 23 ha, ngày mà gia đình hay có thói quen đưa ông táo về trời. Đó là khi không khi bắt đầu sôi nổi, không khí ấy kéo dài đến tận đêm giao thừa, và vỡ òa bằng một tràn pháo bông rực rỡ, như xóe toạt cả màn sương đêm.
Đêm Giao Thừa – Thời khắc thiêng liêng.
Khoa nhớ đêm 30 Tết, khi mẹ và em gái cùng ngồi xem Táo quân trên truyền hình. Cái cảm giác đó thật yên bình, thật hạnh phúc. Đôi khi chúng ta tìm hạnh phúc ở đâu tưởng như xa xăm lắm. Nhưng rồi chợt thấy nó thật gần ngay trước mắt. Có phải, hạnh phúc đơn giản khi ta nhìn thấy những người ta thương tươi cười. Hạnh phúc đơn giản chỉ thế thôi.
Ngày giao thừa cuối năm. Khoa và cô bạn gái bé bỏng chọn cách ăn mừng năm mới không khói bụi. Nghĩa là, chúng mình cùng nhau mua trà sữa, rồi sau đó về nhà, cùng bật bộ phim “Đi tìm Dory”. Thưởng thức và đợi chờ ngắm pháo hoa trên sân thượng.
Nhắc về cô bạn gái của Khoa. Đây là năm đầu tiên chúng mình ăn Tết cùng với nhau. Những tin nhắn chúc Tết qua lại không còn nữa, thay vào đó chúng tôi nắm tay nhau, ánh mắt nhìn nhau như cùng nhau tận hưởng ngày an lành khi Tết đến.
Pháo bông vừa dứt, Khoa chở bé Loan về nhà cho em ấy ngủ sớm. Vì sáng mai có một sự kiện quan trọng cần phải làm. Đó là buổi thiện nguyện đầu năm tại bệnh viện chợ rẫy.
(To be Continuos…)
Xem thêm: Năm 2019 bùng nổ
Mình là Phạm Lý Minh Khoa – Với khát vọng giúp đỡ 10 triệu người ăn chay một cách trí tuệ.
Mình là người con Sài Gòn, mong góp chút sức nhỏ, dựng xây Tổ Quốc đẹp tươi.
Kết nối với Khoa qua Facebook tại đây bạn nhé!